Tôi sống mục ruỗng trong cái bóng vô hồn mang tên trầm cảm

Ngày đăng: 26/07/2023  Bởi: Đức Lê Lượt xem

Tôi luôn rơi vào trạng thái lơ mơ, thiếu sức sống, mệt mỏi, chán nản và thấp kém hơn những người xung quanh nhất là những người bạn của mình. Tôi luôn cảm thấy dù tôi có cố gắng tới đâu bước nhanh tới đâu thì các bạn bè của tôi đã bước nhanh hơn tôi cả chục bước. Và thứ duy nhất tôi nhìn thấy là bóng lưng của các bạn mình đang xa dần trên con đường công danh sự nghiệp.

Tôi mắc chứng trầm cảm từ hồi lớp 11, đến nay cũng được hơn 10 năm rồi. Hồi trước tôi không hiểu tại sao tâm trạng mình luôn u uất buồn phiền, lúc nào cũng mệt mỏi. Và nhất là hay đau đầu, có những cơn đau đầu kinh khủng khiếp. Tôi bị thay đổi giấc ngủ. Tôi không ngủ được. Mà đầu óc lúc nào cũng hoang mang, tôi cảm thấy mình không thể học và tiếp thu bài được nên chỉ học cho qua thôi.

Tôi luôn cảm giác xung quanh mình nhưng bóng đen bủa vây
Tôi luôn cảm giác xung quanh mình nhưng bóng đen bủa vây

Có nhiều đêm tôi ngủ tôi hay mơ gặp ác mộng, và tôi rất sợ. Có khi tôi còn nghe như có đài radio đang hát trong đầu mình. Cảm giác lúc đó đối với tôi thật tồi tệ. Tôi đã thu mình lại, ngồi một góc và khóc. Tôi cũng từng có ý định tự tử, nhưng nghĩ đến gia đình tôi không đủ can đảm, cố gắng thay đổi suy nghĩ và gắng học để đỗ đại học.

Và tôi vớt vát cũng đỗ vào một trường đại học. Tôi nghĩ lên đại học rồi tôi sẽ thay đổi, nhưng không tất cả vẫn vậy, tôi vẫn thường bị đau đầu và lười suy nghĩ. Mỗi khi tôi đau đầu tôi thường bỏ mặc tất cả, chỉ nằm một mình trong phòng, không làm gì cả: Lười ăn, lười tắm, mỗi lần tôi như vậy cũng khoảng ba, bốn ngày. Tôi không muốn nói chuyện với ai. Dần dần tôi cảm thấy mình không còn hứng nói chuyện với ai cả.

Tôi cô độc như không thể tồn tại trong thế giới này
Tôi cô độc như không thể tồn tại trong thế giới này

Rồi tôi cũng học xong đại học với tấm bằng trung bình: Ra trường tôi đi làm, nhưng tình trạng mất ngủ vẫn còn, nhiều đêm nằm mà không ngủ được, hay mơ gặp ác mộng. Ban ngày thì lơ mơ thiếu sức sống cảm thấy mệt mỏi không làm được gì, và mỗi khi chán tôi lại muốn bỏ việc. Tôi thấy mình vô tích sự quá. Tôi đã nghỉ việc rất nhiều nơi. Tôi luôn thấy mình thua kém bạn bè. Tôi tìm và đọc những tấm gương nghị lực vượt khó, những hoàn cảnh khó khăn để mình có thêm động lực.

Tôi hiểu tình trạng mình và đã đến bệnh viện khám và mua thuốc trị trầm cảm. Tôi cảm thấy tâm trạng mình khá hơn. Tôi bớt suy nghĩ và ngủ được những giấc dài. Điều trị được năm tháng tôi cảm thấy mình bị lệ thuộc vào thuốc, khi mới dùng uống thì với liều lượng đó tôi ngủ rất ngon và rồi sau này tôi cần một liều lớn hơn mới duy trì giấc ngủ. Nhưng thực ra giấc ngủ ở đây chỉ đơn giản là ngủ, bởi khi thực dậy đầu tôi lại càng cảm thấy nặng nề, mệt mỏi và căng thẳng hơn trước.

Tôi dần thu mình vào suy nghĩ của bản thân
Tôi dần thu mình vào suy nghĩ của bản thân

Tôi dần thu mình vào suy nghĩ của bản thân. Không tìm được người để nói ra những gì mình cần nói. Tôi luôn có cảm giác tách biệt với mọi người rồi dần dần tôi ngại đám đông, sợ việc bị chỉ trích, bị thất bại. Tôi sợ cả những cuộc gọi điện từ gia đình. Tôi đẩy mọi người ra xa và phản kháng lại mọi mối quan hệ bằng một cách ngốc nghếch nhất.

Có một vài sai lầm rằng mọi người luôn đánh đồng việc trầm cảm là luôn luôn phải sống như một người tự kỷ. Không, tôi vẫn sống như một người bình thường, tỏ ra vô tư và vẫn nói nhiều hơn những người khác.

Chỉ là…

Tôi chẳng muốn làm gì cả. Tôi không có động lực để cố gắng. Tôi không có nghĩa lý để tiếp tục sống mỗi ngày. Không có gì làm bản thân mình vui. Không ai làm bản thân mình thấy cuộc đời này còn ý nghĩa. Tôi bó buộc bản thân trong chính suy nghĩ của mình. Khi ấy, với tôi, có hai cách để giải quyết đống hỗn độn đó. Một là mở lòng ra với ai đó.

Hai là chết đi.

Tôi đã chọn cách giải thoát cuộc đời mình
Tôi đã chọn cách giải thoát cuộc đời mình

Tôi đã chọn cách thứ hai.

Trong tôi luôn có một ai đó thúc giục hãy đi tìm cái chết, luôn có sự đấu tranh trong tư tưởng giữa việc tiếp tục chịu đựng hay kết thúc một cách nhẹ nhàng để chấm dứt đi tất cả. Thậm chí, đôi khi tôi nghĩ, tôi còn không kiểm soát được bản thân mình.

Nhưng thật may vì có người đã phát hiện ra điều đó.

Lúc chênh vênh giữa sự sống và cái chết, tôi đã nghĩ đến nhà mình, đến những người mình yêu thương, đến khóm hoa sau nhà chưa nở, những nơi mình chưa đi, những điều mình chưa làm, lời cảm ơn chưa kịp nói, hay những lời xin lỗi còn giấu nhẹm trong lòng.

Mẹ là người tác động tới tôi nhiều nhất để vượt qua tất cả. Khi tôi thẳng thắn nói chuyện với bố mẹ, tôi cảm thấy thì ra những áp lực mà những năm đi học mình tự gánh chịu nó không đáng sợ đến thế. Đến cuối cùng thì bố mẹ vẫn mong muốn mình là một người khỏe mạnh hơn là một đứa con thành đạt. Tôi hiểu hơn về tình thương mà bố mẹ dành cho mình và bớt đi rất nhiều áp lực.

Tôi cố gắng từng chút để vượt qua bức tường vô tận của sự cô đơn và áp lực
Tôi cố gắng từng chút để vượt qua bức tường vô tận của sự cô đơn và áp lực

Tiếp đó, tôi nhận ra ngoài gia đình và những người yêu thương mình, không ai xứng đáng khiến mình lưu tâm nữa cả. Một ngày tôi có 24 tiếng, 8 tiếng để ngủ, 8 tiếng đi học, 8 tiếng còn lại dành cho mọi người. Mà thế giới có đến tận hơn 7 tỷ người nên tôi cần phải dành chút thời gian quý báu còn lại cho những người xứng đáng. Vậy là tôi bỏ ngoài tai lời của những người chỉ muốn dìm mình xuống.

Thực sự họ cũng là những người đáng thương, thực sự đấy, những người đó họ chỉ muốn làm như vậy để xoa dịu nỗi đau của chính mình. Vì họ phải dành nhiều thời gian đến thế cho một đứa chả ra gì như mình. Và cũng cảm ơn họ, vì đã cho tôi có cơ hội hiểu ra lòng người sớm hơn. Khi tôi nghĩ được như thế, tôi dần thấy lòng thanh thản và nhìn mọi việc nhẹ nhàng hơn. Dù lúc đó, xung quanh tôi vẫn là những người ghét tôi như thế. Tôi vẫn nhớ hết những lời cáu gắt, những người khó chịu khi mình cố gắng mở lòng.

Nhưng điều đó không còn quan trọng nữa. Tôi đã không còn quan tâm tới những điều người khác nghĩ, tôi có thể đọc sách, học ngoại ngữ, đi làm thêm, tìm hiểu vì sao bầu trời lại có màu xanh, vì sao thủy triều dâng lên hai lần trong một ngày và làm cách nào để chụp được ảnh đẹp vào những khung giờ vàng để bắt được ray sáng. Tôi học cách gia tăng giá trị bản thân, học cách mỉm cười thật nhiều và đến sau cùng, khi mà người ta vẫn đang dậm chân tại chỗ và thậm chí, đang bị đối xử như tôi ngày đó thì tôi đã làm xong những điều mình cần làm và vui vẻ trở lại.

Vì bạn biết đấy, nếu bản thân mình không đưa tay ra thì chẳng ai có thể nắm được tay bạn mà kéo lên cả.

Tôi vẫn đều đặn đến gặp bác sĩ tâm lý mỗi tháng. Mỗi lần đến khám, Viện sức khỏe Tâm thần lại có thêm thật nhiều người đến làm trắc nghiệm tâm lý khác. Tôi rất muốn nói chuyện với họ, về cách mà tôi đi qua những áp lực và lớn lên.

Ngày trẻ, một chút âu lo thôi, đã nghĩ mình gánh gồng cả thế giới trên vai…

Nguồn tham khảo: Cafebiz

Đánh giá bài viết

Đáng suy ngẫm

mua 6 tặng 1 sản phẩm azbrain

banner quảng cáo viên uống zlove

Video phản hồi AZBrain với bệnh "Tin hot":

Trả lời

Email của bạn sẽ không được hiển thị công khai. Các trường bắt buộc được đánh dấu *

Điểm bán gần bạn